Thứ Bảy, 23 tháng 6, 2012

[Kool's FM Online]Nhật Ký Tình Yêu - Phần 2 Ấn tượng đầu tiên

[Kool's FM Online]Nhật Ký Tình Yêu - Phần 2 Ấn tượng đầu tiên...
Nguồn : Vuontinhnhan.net
Reader : Kool

Mirror Link : http://mp3.zing.vn/bai-hat/Kool-s-FM-Nhat-Ky-Tinh-Yeu-Phan-1-Kool-FM/IW8F9ZB0.html
Download Mediafire.com ~ Checked : http://www.mediafire.com/?byfj3az9b74nk3k


Lời tựa: Khi 1 chàng trai yêu 1 cô gái, anh cảm thấy việc nói cho cô gái biết tình cảm của mình sao khó đến thế? Khi 1 chàng trai yêu 1 chàng trai khác, anh còn thấy khó hơn nhiều vì anh đâu biết được người kia có giống mình hay không? Các bạn hãy đọc và chia sẻ kinh nghiệm của mình với tôi nhé !!!
Chapter 2: Một Ấn tượng ( Ấn tượng đầu tiên mới đúng sr )
Thấm thóat cũng đến ngày nộp hồ sơ vào trường mới, tôi cùng mẹ chiến đấu dưới cái nắng nóng như thiêu đốt của hè Hà Nội, cũng may là có quen biết chút chút theo kiểu họ hàng bắn đại bác không tới mà được xong sớm. Tranh thủ lúc mama đang nói chuyện, gửi gắm con zai yêu quái với ông hiệu trưởng khó tính- kẻ mà ai cũng biết là ai đấy, tôi tranh thủ tham quan trường mới tý nào. Nhìn từ ngoài thì thấy trường không có gì đặc biệt, cổng vào thì rõ bé, được cái đồng hồ rất rất to tạo nên sự khác biệt so với các trường khác. Theo như tin đồn của hội bạn cấp 2 thì tất cả các phòng được trang bị camera để giám sát học sinh nhưng khi kể lại cho hội ở nhà thì chả đứa nào tin cả, thằng Kiên thối còn chế giễu như kiểu tôi đang marketing cho trường mình nữa chứ. Tức ói máu, tôi quyết định cá với nó đứa nào thua phải khao cả hội 1 chầu Sao Mai và ăn uống thoải mái. Chính vì thế nên tôi làm 1 vòng để xem thực hư thế nào, tiện thể chụp ảnh làm bằng chứng luôn. Vừa hồi hộp xen lẫn chút ngại ngùng như 1 chú mèo con đang trốn mẹ đi chơi, tôi chạy lên tầng 2 dãy nhà ngoài để tiện quan sát từ trên cao xuống. Nhìn thóang qua, lớp học đầu tiên không có ai nên tôi ghé vào luôn, vừa lôi chú 3200 ra vừa tự nói 1 mình :” Phen này chết mày rồi Kiên ơi” thì bỗng: “Đang làm gì thế em?” 1 tiếng nói lạ làm tôi giật mình suýt nữa đánh rơi cả điện thoại. Cố gắng giữ bình tĩnh, tôi tự trấn an tôi là mình có làm gì xấu đâu, sao phải sợ. Thế là quay lại chỗ tiếng nói phát ra, “quái lạ, làm gì có ai”, vừa nhìn dáo dác tôi vừa nghĩ, chắc nghe nhầm rồi. Thế là lại tiếp tục công việc tìm cái camera, nhưng chỉ mới quay đầu lại thì tiếng nói ấy lai vang lên: “Sao anh hỏi mà không trả lời, kiêu thế à?” Lần này thì chắc chắn không thể nghe lầm được, tôi quay lại chỗ vừa phát ra tiếng nói mà vẫn không thấy ai. “Chết rồi, chắc bị con ma nào chết oan o đây trêu rồi” tôi tự nhủ, thế là vừa lẩm bẩm theo kinh phật học được trong tây du ký xem tuần trước, ( Sắc tức là không,…thụộc mỗi câu đầu, đoạn sau không thuộc), rồi ù té chạy là thượng sách. Nhưng vừa ra đến cửa thì 1 bóng áo trắng từ phía cuối góc lớp bật dậy: “ Ối chạy đi đâu thế, anh ở đây này”. Dừng lại, nhìn kỹ 1 chút thì hỏa ra là 1 anh, có vẻ là học trên lớp đang ngối ở cuối dãy. Dù trông còn ngái ngủ nhưng tôi cũng dễ dàng nhận thấy tên này khá good-looking. Cố lấy lại vẻ cao ngạo hàng ngày, tôi hỏi trống không: “Ủa, từ nãy đến h ngồi đấy à? “Không, anh ngủ chứ có ngồi đâu.” Hắn đáp gọn lỏn. Ra thế, thảo nào mà nhìn lướt qua, tôi không thấy có ai, tôi nghĩ trong 1/1000 giây. “ok”, tôi lạnh lùng. “Em vẫn chưa trả lời anh đấy”, hắn tiếp tục. “trả lời gì cơ?” Tôi ngạc nhiên. “Em đang làm gì thế mà anh nghe thấy cái gì như “chết mày rồi”, bộ sắp đánh nhau à?" “ô hay, kệ tui” tôi đáp lại 1 cách ương bướng. “Em là học sinh mới đúng không?” Hắn không thèm để ý đến câu trả lời của tôi. “chính xác” “Em tên gì thế?” “Trung, sao không ngủ tiếp đi” tôi trả lời và bắt đầu thấy khó chịu vì cách hỏi như tra khảo tội phạm này. “Chào Trung, hoan nghênh em là 1 thành viên mới của ngôi nhà TP này, anh ngủ tiếp đây.” “cám ơn” tôi đáp lễ cho có rồi tự nhủ:“Trời đất, lão này chắc hôm nay mới bị quạt trần rơi vào đầu hay cho nhầm tay vào ổ điện rồi.” Đợi hắn nằm xuống, tôi lại rút điện thoại ra rồi tìm vị trí cái camera ở đâu, quái sao bọn nó bảo ở ngay phía trên bàn giáo viên mà mình không thấy nhỉ, bực quá, thôi kệ đi, chắc là bị lừa, phen này thua chắc rồi. Tôi bỏ cuộc. “Cái camera ở góc phải phía trên đấy em ạ, thấy chưa?” Lại giọng nói đó cất lên. Tôi nhìn theo sự chỉ dẫn đó thì thấy 1 cục gì màu đen có mặt kính gắn trên tường, trông giống cái cục đèn gắn trên xe cảnh sát trên phim “Thi trấn Small Ville” vừa xem tối qua. “ơ, nó là đèn đấy chứ đâu phải camera” tôi nói 1 cách ngây thơ. “trới đất, mấy tuổi rồi em, quê quá” Hắn nói rồi đi ra chỗ tôi đứng. Bây h mới có dịp nhìn kỹ hắn, (trước đó vì ngại nên có dám nhìn thẳng đâu.) Trông hắn cao hơn tôi 1 cách rõ rệt, chắc phải 1m77, 78 gì đó, da nâu bóng giống Cổ thiên lạc quá, mái tóc hơi dài và rối của Harry Potter, đôi mắt nhấp nháy tinh nghịch như kiểu trêu tức tôi, mặc dù rất tức nhưng phải công nhận hắn đẹp trai thật, so với thằng Kiên thì có vẻ chín chắn và nam tính hơn. Tôi nhìn hắn, đứng hình 1s. “Sao miệng há hốc ra thế, anh có phải quái vật hồ Locknét đâu, chắc lần đâu tiên thấy người đẹp trai như vậy à? Hắn shock hàng tôi. “ vâng, không những đẹp trai mà “SÁNG SỦA” nữa”, tôi mát mẻ “còn bé mà đối đáp ghê thật” hắn cười mỉm, để lộ ra 2 lúm đồng tiền làm tôi suýt đứng hình tập 2. “hậu sinh khả úy mà” tôi cố giữ nét mặt khinh khỉnh. “ối, dễ thương mà sao cũng dể nổi nóng thế, về sau mà lấy vợ chắc suốt ngày đánh vợ thôi” Tôi cảm thấy mặt mình nóng lên rất nhanh trước lời khen đấy mặc dù biết chắc là hắn đang xỏ xiên gì mình đây. Đang định đáp trả thì chuông điên thoại reo, hóa ra là mẹ tôi đang tìm tôi để giới thiệu với ông Hiệu trưởng. Tôi chạy vụt ra khỏi lớp học, quên luôn mục đích của mình đến làm gì, chỉ mong sao thóat khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt chứ quê quá rồi. “Rất vui được biết em, hẹn gặp sau nhé” Hắn cố gọi với theo. “Có cho vàng cũng không thèm, đúng là đồ hâm, cứ mơ đi” vừa chạy tôi vừa nghĩ. “Nhưng sao hắn biết mình đang tìm cái camera nhỉ, mà hắn đẹp trai quá đi mất, quả là mình không chọn nhầm trường, hehe” tôi tự an ủi bản

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét